Lịch sử Manchester_United_F.C.

Những năm đầu (1878-1945)

Biểu đồ cho thấy quá trình thi đấu của Manchester United trong hệ thống các giải bóng đá ở Anh từ mùa giải 1892–93 với tên gọi Newton Heath cho đến nay

Manchester United được thành lập năm 1878 với tên gọi Newton Heath LYR Football Club bởi bộ phận Toa hành khách và Toa trần của công ty đường sắt Lancashire and Yorkshire Railway (LYR).[16] Ban đầu đội thi đấu với các đội bóng của những bộ phận khác của công ty hay với những công ty đường sắt khác. Vào ngày 20 tháng 11 năm 1880, họ có trận đấu đầu tiên được ghi chép lại; họ mặc áo mang màu sắc của công ty – xanh lục và vàng – và bị đội dự bị của Bolton Wanderers đánh bại 6–0.[17] Tới năm 1888, câu lạc bộ trở thành thành viên sáng lập của The Combination, một giải bóng đá cấp vùng. Tuy nhiên giải này bị giải thể ngay sau mùa giải đầu tiên, do đó Newton Heath gia nhập giải bóng đá mới Football Alliance. Giải này cũng chỉ tồn tại được ba mùa giải trước khi bị sáp nhập vào Football League. Đội bắt đầu mùa giải 1892–93 tại Giải hạng nhất. Khi đó đội bắt đầu tách khỏi công ty đường sắt và bỏ 3 chữ "LYR" ra khỏi tên.[16] Sau hai mùa giải, đội phải xuống chơi tại Giải hạng nhì.[16]

Đội hình Manchester United vào mùa giải 1905-06. Họ đã giành ngôi á quân Giải hạng nhì

Vào tháng 1 năm 1902, với số nợ 2.670 bảng – tương đương với 270.000 bảng năm 2020[nb 1] – đội đứng trước nguy cơ bị giải thể.[18] Đội trưởng Harry Stafford sau đó gặp được bốn thương nhân địa phương, trong đó có John Henry Davies (người trở thành chủ tịch câu lạc bộ), mỗi người sẵn lòng bỏ ra 500 bảng để đổi lấy quyền điều hành câu lạc bộ và cũng là những người đổi tên câu lạc bộ.[19] Ngày 24 tháng 4 năm 1902, Manchester United chính thức ra đời.[20][nb 2] Dưới sự dẫn dắt của Ernest Mangnall, người được bổ nhiệm vào năm 1903, đội giành vị trí á quân Giải hạng nhì năm 1906 và giành quyền lên chơi ở Giải hạng nhất. Vào năm 1908 đội giành chức vô địch quốc gia đầu tiên. Mùa giải sau đó United khởi đầu với chức vô địch Charity Shield[21] và kết thúc với chức vô địch Cúp FA. Manchester United vô địch Hạng nhất lần thứ hai vào năm 1911, nhưng cuối mùa giải sau đó, Mangnall chia tay đội để chuyển đến Manchester City.[22]

Vào năm 1922, ba năm sau khi bóng đá trở lại sau Thế chiến thứ nhất, câu lạc bộ phải xuống chơi ở hạng hai và lên hạng trở lại vào năm 1925. Sau khi một lần nữa xuống hạng năm 1931, Manchester United hết lên rồi lại xuống hạng, trong đó vị trí thấp nhất mà đội sở hữu là vị trí thứ 20 tại giải hạng hai vào năm 1934. Sau khi John Henry Davies qua đời vào tháng 10 năm 1927, tình hình tài chính của câu lạc bộ xuống dốc khiến Manchester United chút nữa phá sản. May thay, vào tháng 12 năm 1931, James W. Gibson đầu tư 2.000 bảng và lên nắm quyền tại câu lạc bộ.[23] Vào mùa giải 1938–39, mùa giải cuối cùng trước khi Thế chiến thứ hai nổ ra, đội kết thức ở vị trí thứ 14 tại giải hạng nhất.[23]

Kỷ nguyên của Matt Busby

Những đứa trẻ của Busby tại Đan Mạch vào năm 1955

Vào tháng 10 năm 1945, vị trí huấn luyện viên trưởng được giao cho Matt Busby, người yêu cầu được kiểm soát việc chọn lựa đội hình, chuyển nhượng cầu thủ và tập luyện của đội.[24] Busby ba lần đưa câu lạc bộ về nhì ở giải vô địch quốc gia các năm 1947, 1948 và 1949, cùng với chức vô địch Cúp FA 1948. Vào năm 1952, câu lạc bộ giành chức vô địch giải hạng nhất, danh hiệu vô địch quốc gia đầu tiên sau 41 năm.[25] Với độ tuổi trung bình là 22, đội hình vô địch quốc gia hai năm liên tiếp 1956 và 1957 được báo chí gọi với biệt danh "Những đứa trẻ của Busby" (The Busby Babes), một minh chứng cho niềm tin của Busby vào các cầu thủ trẻ của ông.[26] Vào năm 1957, Manchester United trở thành đội bóng Anh đầu tiên dự Cúp C1 châu Âu, bất chấp phản đối từ phía The Football League, những người đã không cho Chelsea cơ hội bước ra châu Âu ở mùa giải trước đó.[27] Mặc dù phải dừng bước ở bán kết trước Real Madrid, đội vẫn tạo nên kỳ tích với chiến thắng 10–0 trước Anderlecht của Bỉ. Đây vẫn là thắng lợi đậm nhất trong lịch sử câu lạc bộ.[28]

Một tấm bảng ở Old Trafford để tưởng nhớ những cầu thủ đã mất trong Thảm họa hàng không München, bao gồm tên các cầu thủ gặp tai nạn

Vào mùa giải sau, khi đang trên đường trở về nhà sau chiến thắng trước Sao Đỏ Beograd ở tứ kết Cúp C1, chiếc máy bay chở cầu thủ và ban huấn luyện Manchester United cùng các nhà báo gặp nạn trong lúc cố gắng cất cánh sau lần tiếp nhiên liệu tại München, Đức. Thảm họa hàng không München ngày 6 tháng 2 năm 1958 cướp đi sinh mạng của 23 người, trong đó có tám cầu thủ – Geoff Bent, Roger Byrne, Eddie Colman, Duncan Edwards, Mark Jones, David Pegg, Tommy TaylorBilly Whelan – và làm nhiều người khác bị thương.[29][30]

Manchester United (1963)

Huấn luyện đội dự bị Jimmy Murphy đảm nhiệm cương vị huấn luyện viên trong thời gian Busby hồi phục sức khỏe và đội hình thay thế lọt vào chung kết Cúp FA, nơi họ thất bại trước Bolton Wanderers. Để bù đắp thiệt thòi của đội bóng, Liên đoàn bóng đá châu Âu mời đội tham dự Cúp C1 châu Âu 1958–59 cùng đội vô địch Anh năm đó là Wolverhampton Wanderers. Mặc dù được sự chấp thuận từ phía FA, Football League không cho đội tham dự giải.[31][32] Busby tái thiết lại câu lạc bộ trong thập niên 1960 bằng việc ký hợp đồng với Denis LawPat Crerand, những người kết hợp với thế hệ cầu thủ trẻ kế cận của đội – trong đó có George Best – giành Cúp FA 1963. Mùa giải tiếp theo họ có được vị trí thứ ba ở giải quốc gia, và sau đó giành chức vô địch vào các năm 1965 và 1967. Vào năm 1968, Manchester United trở thành câu lạc bộ Anh đầu tiên (và câu lạc bộ Vương quốc Anh thứ hai) giành được chức vô địch Cúp C1 châu Âu khi đánh bại Benfica 4–1 trong trận chung kết[33] với đội hình gồm ba cầu thủ châu Âu xuất sắc nhất năm: Bobby Charlton, Denis Law và George Best.[34] Matt Busby rời câu lạc bộ vào năm 1969 và được thay thế bằng huấn luyện viên đội dự bị và cựu cầu thủ Manchester United Wilf McGuinness.[35]

Giai đoạn 1969-1986

Bryan Robson là đội trưởng của Manchester United trong 12 năm, lâu hơn mọi cầu thủ nào khác.[36]

Sau khi kết thúc mùa giải 1969–70 ở vị trí thứ tám và khởi đầu tệ hại ở mùa bóng 1970–71, Busby được câu lạc bộ thuyết phục quay trở lại ghế chỉ đạo, trong khi McGuinness trở lại vị trí huấn luyện đội dự bị. Vào tháng 6 năm 1971, Frank O'Farrell được chỉ định làm huấn luyện viên mới, nhưng chỉ trụ lại được 18 tháng trước khi bị thay thế bởi Tommy Docherty vào tháng 12 năm 1972.[37] Docherty cứu Manchester United khỏi xuống hạng mùa giải năm đó nhưng cuối cùng United vẫn phải xuống hạng vào năm 1974; thời điểm đó bộ ba Best, Law, và Charlton đều đã chia tay câu lạc bộ.[33] Đội thăng hạng ngay ở mùa giải sau đó và lọt vào trận chung kết Cúp FA 1976, nhưng bị Southampton hạ gục tại đây. Họ một lần nữa vào chung kết năm 1977 và đánh bại Liverpool với tỉ số 2–1. Không lâu sau Docherty bị buộc thôi chức vì quan hệ tình ái của ông với người vợ của nhân viên vật lý trị liệu câu lạc bộ bị phanh phui.[35][38]

Dave Sexton thay thế Docherty làm huấn luyện viên vào mùa hè năm 1977. Mặc dù mang về nhiều bản hợp đồng lớn như Joe Jordan, Gordon McQueen, Gary BaileyRay Wilkins, đội vẫn không thể đạt được danh hiệu nào; họ về nhì ở mùa giải 1979–80 và để thua Arsenal trong trận chung kết Cúp FA 1979. Sexton đã bị sa thải vào năm 1981 dù Manchester United giành chiến thắng trong bảy trận cuối cùng dưới sự chỉ đạo của ông.[39] Ông được thay thế bởi Ron Atkinson, người ngay lập tức đã phá vỡ kỉ lục chuyển nhượng ở Anh khi mua về Bryan Robson từ West Bromwich Albion. Dưới quyền Atkinson, United đoạt hai chức vô địch Cúp FA vào các năm 19831985. Vào mùa giải 1985-86, sau 13 chiến thắng và 2 trận hòa trong 15 trận đầu tiên, đội trở thành ứng cử viên số một cho ngôi vô địch, nhưng cuối cùng chỉ có được vị trí thứ bốn khi mùa giải kết thúc. Mùa giải sau việc United đứng trước nguy cơ bị xuống hạng lần nữa kiến Atkinson bị sa thải ngày 5 tháng 11 năm 1986.[40]

Triều đại của Sir Alex Ferguson (1986-2013)

Alex Ferguson dẫn dắt đội bóng từ 1986 tới 2013.

Alex Ferguson cùng trợ lý Archie Knox chuyển tới từ Aberdeen vào ngày mà Atkinson bị sa thải[41] và đưa đội kết thúc mùa giải ở vị trí 11.[42] Mặc dù về nhì ở mùa giải 1987–88, đội trở lại vị trí thứ 11 vào mùa giải sau.[43] Giữa lúc những đồn đoán về nguy cơ bị sa thải lên cao, chiến thắng trước Crystal Palace ở trận đá lại Chung kết Cúp FA 1990 (trước đó hòa 3–3) đã cứu vãn sự nghiệp của Ferguson.[44][45] Mùa giải sau đó, Manchester United giành chức vô địch Cúp C2 châu Âu đầu tiên cùng chiến thắng trong trận tranh Siêu cúp châu Âu 1991 trước nhà vô địch Cúp C1 Sao Đỏ Beograd tại Old Trafford. Đội tiếp tục vào chung kết Cúp Liên đoàn 1992 và đánh bại Nottingham Forest 1–0 tại Wembley.[40] Vào năm 1993, câu lạc bộ giành chức vô địch quốc gia đầu tiên kể từ năm 1967, và một năm sau bảo vệ thành công chức vô địch. Họ hoàn tất "cú đúp" đầu tiên trong lịch sử câu lạc bộ với chức vô địch Cúp FA 1994.[40]

Ryan Giggs là cầu thủ giàu thành tích nhất lịch sử bóng đá Anh.[46]

Vào mùa giải 1998–99, Manchester United trở thành đội đầu tiên vô địch Giải Ngoại hạng Anh, Cúp FAUEFA Champions League – "Cú ăn ba" – trong cùng một mùa giải.[47] Cuộc lội ngược dòng trong thời gian bù giờ trận Chung kết UEFA Champions League 1999 bằng 2 bàn thắng của Teddy SheringhamOle Gunnar Solskjær mang về thắng lợi kịch tính trước Bayern München. Chiến thắng này được coi là một trong những cuộc lội ngược dòng vĩ đại nhất mọi thời đại.[48] Đội cũng giành chức vô địch Cúp Liên lục địa sau khi vượt qua Palmeiras với tỉ số 1–0 ở Tokyo.[49] Ferguson sau đó được phong tước hiệp sĩ nhờ những cống hiến cho bóng đá.[50]

Manchester United một lần nữa lên ngôi vô địch vào mùa giải 1999–20002000–01. Đội về thứ ba ở mùa 2001–02, trước khi đòi lại chức vô địch vào mùa 2002–03.[51] Họ giành chức vô địch Cúp FA 2003–04 khi hạ Millwall 3–0 trong trận chung kết tại Sân vận động Thiên niên kỷCardiff.[52] Vào mùa giải 2005–06, Manchester United lần đầu tiên sau một thập kỷ không vượt thể vượt qua vòng bảng UEFA Champions League,[53] nhưng vẫn về đích ở vị trí thứ nhì ở Premier League và giành chức vô địch Cúp Liên đoàn 2006 trước Wigan Athletic. Họ trở lại ngôi vương tại Giải Ngoại hạng vào các mùa giải 2006–072007–08, đồng thời hoàn tất cú đúp với chiến thắng 6–5 trong loạt luân lưu trước Chelsea trong trận Chung kết UEFA Champions League 2008 trên Sân vận động LuzhnikiMoskva. Đây cũng là trận đấu thứ 759 của Ryan Giggs cho câu lạc bộ, vượt qua kỷ lục của Bobby Charlton.[54] Vào tháng 12 năm 2008, câu lạc bộ giành chức vô địch FIFA Club World Cup 2008, nối tiếp bằng danh hiệu vô địch Cúp Liên đoàn 2009, cùng chức vô địch Ngoại hạng thứ ba liên tiếp.[55][56] Mùa hè năm đó Cristiano Ronaldo được bán sang Real Madrid với giá 80 triệu bảng Anh.[57] Vào năm 2010, Manchester United đánh bại Aston Villa 2–1 để bảo vệ thành công chức vô địch Cúp Liên đoàn, đồng thời cũng là lần đầu tiên họ bảo vệ thành công chức vô địch một giải đấu cúp.[58]

Giai đoạn hậu Sir Alex Ferguson I (2013-2016)

Vào ngày 8 tháng 5 năm 2013, Ferguson tuyên bố sẽ nghỉ hưu sau khi mùa 2012-13 kết thúc, nhưng vẫn ở lại với câu lạc bộ trong vai trò giám đốc và đại sứ của câu lạc bộ.[59][60] Một ngày sau, câu lạc bộ thông báo David Moyes sẽ là người lên thay kể từ ngày 1 tháng 7 năm 2013.[61][62][63] Moyes bị sa thải vào ngày 22 tháng 4 năm 2014 sau một mùa giải tệ hại khi không thể bảo vệ chức vô địch Premier League cũng như mất suất dự UEFA Champions League lần đầu tiên kể từ mùa giải 1995-96.[64] Câu lạc bộ cũng không thể có suất dự Europa League, điều khiến Manchester United lần đầu tiên không thể có vé dự một giải đấu cúp châu Âu kể từ năm 1990.[65] Ryan Giggs là người được chỉ định tạm thời làm huấn luyện viên kiêm cầu thủ cho đến hết mùa giải.[66] Ngày 19 tháng 5 năm 2014, câu lạc bộ xác nhận bổ nhiệm Louis van Gaal thay thế Moyes theo một hợp đồng có thời hạn ba năm và bổ nhiệm Giggs là trợ lý.[67] Malcolm Glazer, chủ sở hữu của câu lạc bộ, qua đời vào ngày 28 tháng 5 năm 2014.[68]

Sau khi tiêu rất nhiều tiền vào kì chuyển nhượng, mang về cho United những cái tên như: Ander Herrera (từ Athletic Bilbao), Luke Shaw (từ Southampton), Marcos Rojo (từ Sporting CP), Ángel Di María (từ Real Madrid), Daley Blind (từ Ajax Amsterdam), Radamel Falcao (mượn từ AS Monaco), Víctor Valdés (từ Barcelona); van Gaal giúp Manchester United trở lại Champions League vào mùa giải đầu tiên dẫn dắt. Tuy nhiên ông lại không thể đưa câu lạc bộ vượt qua vòng bảng Champions League ở mùa giải tiếp theo.[69] United cũng chỉ kết thúc ở vị trí thứ 5 trong mùa giải 2015-16 dù mang về nhiều bản hợp đồng tốn kém như: Memphis Depay (từ PSV Eindhoven), Matteo Darmian (từ Torino), Morgan Schneiderlin (từ Southampton), Bastian Schweinsteiger (từ Bayern München), Sergio Romero (tự do), Anthony Martial (từ AS Monaco). Tuy vậy, Manchester United vẫn giành chức vô địch Cúp FA lần thứ 12 và cân bằng kỷ lục về số lần giành Cúp FA với Arsenal.[70] Van Gaal bất ngờ bị sa thải hai ngày sau chức vô địch[71] và được thay thế bởi José Mourinho vào ngày 27 tháng 5 theo hợp đồng có thời hạn ba năm.[72]

Kỷ nguyên Mourinho (2016-2018)

Sau khi tiếp quản đội bóng, Mourinho đã thực hiện nhiều cải cách mạnh mẽ. Ông bán đi rất nhiều cái tên thi đấu thiếu hiệu quả dưới thời Van Gaal như: Schneiderlin (sang Everton), Depay (sang Lyon), Schweinsteiger (sang Chicago Fire) và mang về cho đội bóng mình những gương mặt mới như Eric Bailly (từ Villarreal), Zlatan Ibrahimović (tự do), Henrikh Mkhitaryan (từ Borussia Dortmund), Paul Pogba (từ Juventus). Mourinho đã cố gắng hết sức để thổi lối chơi tấn công cho United và dù thiếu may mắn ở mùa 2016-17 do có quá nhiều trận hòa, ông vẫn giúp MU dự UEFA Champions League mùa tới nhờ vô địch UEFA Europa League.

Mourinho bị câu lạc bộ Manchester United sa thải vào ngày 18 tháng 12 năm 2018. Chi tiết đền bù hợp đồng chưa được tiết lộ.

Kỷ nguyên Solskjær (2018-nay)

Cựu cầu thủ của Man United và huấn luyện viên của đội bóng Na Uy Molde, Ole Gunnar Solskjær được bổ nhiệm làm huấn luyện viên tạm quyền vào ngày hôm sau. Vào ngày 28 tháng 3 năm 2019, sau chuỗi 14 trận thắng trong 19 trận đấu dưới thời ông, bao gồm việc loại Paris Saint-Germain khỏi Champions League ở vòng 16 đội sau khi thua trận lượt đi 2-0, Solskjær được bổ nhiệm làm huấn luyện viên chính thức với thời hạn ba năm.

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Manchester_United_F.C. http://www.admiralsportswear.com/heritage.htm http://www.bbc.com/news/business-33044663 http://www.brandfinance.com/images/upload/top_30_e... http://www.deloitte.com/view/en_GB/uk/industries/s... http://www.espnfc.com/barclays-premier-league/23/s... http://www.espnfc.com/barclays-premier-league/stor... http://www.espnfc.com/german-bundesliga/10/statist... http://www.espnfc.com/spanish-primera-division/15/... http://fanpagelist.com/category/top_users/view/lis... http://www.footballeconomy.com/archive/archive_200...